Nhà giáo Miền Nam
Đã từ lâu, tôi không muốn đả động tới cái nền “giáo dục phản giáo dục” của CS tại VN, vì nó thối nát không còn gì để nói, không còn biện pháp nào có thể cứu chữa, ngoại trừ phải phá bỏ, và còn phải tẩy trừ, rửa sạch tì vết của nó, để thay đổi bằng một nền giáo dục dựa trên sự chính trực, văn hóa và lương tâm, một nền giáo dục có nhân tâm, nhân nghĩa và nhân đạo, nó thuộc về con người chứ không thuộc về vô thần, quỷ ma, tà gian. Nhưng muốn có một nền giáo dục như thế, đòi buộc phải có một chính thể tự do, nhân quyền, tôn trọng nhân phẩm con người và có niềm tin, mà các tôn giáo chân chính phải góp phần. Chính niềm tin tôn giáo sẽ cầm cân nảy mực cho một xã hội công bằng, nhân ái và tín trung, chứ không thể là vô thần, vì con người vô linh hồn sẽ chỉ là con vật, là thú hoang tranh dành nhau sự sống, trong một xã hội rừng rú!